Thơ Mặc Lan Hoài
( Trương Bá Trạc)
Lời ru cho chính mình
Rõ
ràng tôi đã rất xa
Bềnh
bồng trôi nổi mẹ cha đâu còn
Đêm
bao phủ kín cô đơn
Nghe
khuya lạnh giọt, nghe hờn giận riêng
Tha
hương nẻo lạ buồn phiền
Tôi
ru tôi để lãng quên cuộc đời
Với
bao mộng ước xa vời
Với
bao tủi nhục – một đời thẳm sâu
Mang
thân lính chết từ lâu
Tôi
ru tôi để những sầu muộn trôi
Tôi
ru tôi với bao lời
Hàng
tre khóm trúc rạng ngời lối xưa.
Mặc
Lan Hoài
Cơn mê
Anh
về đốt hết mộng mơ
Khuya
im giấc thức, cây xơ xác hàng
Anh
về đuổi hết xốn xang
Tình
trong lở dở hồn trang trãi gì
Anh
về còn chút tình si
Phai
năm tháng lạt ngày trì kéo trôi…
Vinh
danh thượng đế trong đời
Anh
siêu vẹo đứng, em ngời sáng cao
Anh
về dấu hết xôn xao
Cho
quên lãng xóa tình trao buổi đầu
Cho
bao trầm mặc, bể dâu
Cho
đêm mất hút, ngày sau lấp kề
Rõ
ra anh sống trong mê
Rõ
ra sóng lớn vỗ về thuyền con
Rõ
ra nước chảy đá mòn
Đêm
khuya giấc thức cũng còn tương lai.
Mặc
Lan Hoài