Trang Chính      Hình Ảnh      Hộp Thư      Truyện Thật Ngắn      Truyện Ngắn      Thơ     Góp Nhặt     Cùng Tác Giã    

HOA PHƯỢNG VĨ

Dương Văn Chung

 

                                                                            

Tôi rất thích cây điệp tây, tức cây phượng, hoa màu đỏ thắm, rực rỡ trên nền xanh tươi, tàng cây cao rộng, che phủ một phần sân trường Tiểu học Nam Châu đốc. Người Hoa gọi cây phượng phượng tùng, phượng con chim phượng, cái đuôi, của nhỏ như me, mọc đối xứng nhau trên một cọng nhỏ, rồi những cọng này lại mọc đối xứng trên một nhánh lớn, tạo thành một mảng xoè ra, thu nhỏ dầncuối nhánh, giống như đuôi con chim phượng. Hoa phượng nở vào mùa , báo hiệu cho học trò hai cuộc vui: lễ phát phần thưởng bãi trường.

Lễ phát phần thưởng hàng năm được tổ chức thật long trọng. Quà để thưởng gồm đồng hồ, viết máy, ra-đi-ô,  sách đủ loại, trong đó xôm nhứt những quyển từ điển. Tỉnh trưởng hoặc Phó Tỉnh trưởng đến khai mạc buổi lễ. Quan khách, phụ huynh học sinh, quý thầy giáo học sinh tham dự chật rạp hát Lạc Thanh. Học sinh được lần lượt xướng danh lên lãnh thưởng. Phần thưởng thấp nhứt phát trước, phần thưởng cao nhứt phần thưởng danh dự toàn trường phát sau cùng. Để cho buổi lễ được long trọng tăng thêm danh dự cho học sinh lãnh thưởng, thầy điều hợp viên buổi lễ tuyên bố phần thưởng nầy do Đức Quốc Trưởng Bảo Đại  hoặc Đức Từ Dụ (thân mẫu của vua Bảo Đại) ân tứ, phần thưởng kia do Thủ Tướng Chánh Phủ khen tặng. Những màn văn nghệ rất hay rất ý nghĩa như Trọng Thủy Mỵ Châu, Lai Liều Mình Cứu Chúa…v.v. được quý thầy biên soạn cho học trò trình diễn, giúp cho buổi lễ Phát phần thưởng hết sức sinh động.

Lễ phát phần thưởng chấm dứt, học sinh nghĩ ba tháng.

Sau chín thángxôi kinh nấu sử”, học sinh ai cũng cảm thấy thấm mệt. Bãi trường một dịp nghỉ ngơi để giải tỏa bớt những dồn nén, căng thẳng trong đầu, như Xuân Tâm đã tả niềm vui lúc Nghỉ trong Lời Tim Non (1941):

                      Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết,

                      Đoàn trai non hớn hở rủ nhau về.

                      Chín mươi ngày nhảy nhótmiền quê,

                      Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ !

Thật vậy, trong lòng của mỗi học sinh lúc đó đều thoải mái, tươi mát như cảnh vật mùa xuân.

Ai cũng vui vẻ, cởi mở:

                      Một nét mặt, trăm tiếng cười rộn ,

Lời trên môi chen chúc nối nghìn câu.

Niềm vui ấy tràn đầy, không dấu diếm được nữa:

                      Kiểm soát kỹ, khi còn thiếu sót,

                      Rương chật rồi, khó nhốt cả niềm vui.

Tâm chung không còn muốn ngó ngàng đến bài vở nữa, chỉ nghĩ đến lúc sum họp gia đình cảnh đẹp đẽ của mùa :

                      Trong khoảnh khắc sách bài giấy ,

                      Nhớ làm chi, thầy mẹ đợi em trông.

                      Trên đường làng huyết phượng nở thành bông,

                      vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt.

Nôn nóng ngày về quê, không ăn ngủ được:

                      Chờ đêm nay, sáng sớm bước lên tàu,

                      Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ.

Bây giờ khi nào dịp nhìn thấy hoa phượng đỏ, tôi nhớ lại thuở còn đi học, cuối năm rộn rịp với ngày lễ Phát phần thường, nhớ bài thơ Nghỉ của Xuân Tâm tôi đã học thuộc lòng hồi năm Lớp Nhì, đã diễn tả đúng tâm trạng chung của học trò, thật sung sướng thư giãn nghỉ ba tháng.


Trở lại trang trước