CÁI RĂNG CÁI TÓC
Khiêm Cung
Người
xưa thường nói cái răng cái tóc là gốc con người. Phải chăng vì răng và tóc là
thành phần thường hay thay đổi, gây ảnh hưởng rất lớn lao đến gương mặt mỗi
người, nên răng và tóc được xem là quan trọng?
Răng
và tóc biến thiên rõ rệt theo sự phát triển thể chất của con người.
Thuở
sơ sanh con người không có răng, rồi từ từ răng non, gọi là răng sữa, mọc ra.
Năm bảy năm kế tiếp, răng sữa hư rụng.
Nhớ
mới ngày nào mình tự nhổ một cái răng sữa hư, thẩy lên mái nhà, “hú mèo hú
chuột”, vang vái cho răng mới sớm mọc lên thay chỗ răng hư, bằng không thì bạn
bè gọi là thằng sún. Hình ảnh thằng sún ở nhà quê khó coi lắm, ở trần lòi xương
sườn, mặc quần đùi, đi chân đất, tóc hớt
“ca rê Phật”, mũi dãi thò lò, mặt mày lem luốc, miệng cười chỉ thấy vài
cái răng.
“Mèo
chuột” chỉ cho răng thay một lần. Răng thay cứng chắc hơn răng sữa bội phần và
sử dụng tốt trung bình vài chục năm.
Cũng
giống như răng, tóc trẻ sơ sinh gọi là tóc máu. Tóc máu rụng dần, thay bằng tóc
khác, tốt và lâu bền hơn. Tóc màu đen, đỏ,
bạch kim…v.v. tùy theo sắc dân.
Từ
lúc mới sanh ra cho đến trung niên, răng và tóc ở trong thời kỳ tiến hóa, càng
ngày càng hoàn chỉnh, đẹp lên, cho đến cái đỉnh cao nhứt của pa-ra-bol cực
đại.
Người
ta dùng răng để nghiền nát thức ăn, để cắn, dùng tóc để che cái đầu. Ai bị rụng
tóc nhiều, gọi là bị hói đầu, lo chạy chữa cho tóc mọc ra thêm. Đặc biệt là răng
và tóc còn được dùng để trang sức.
Có
dân tộc thiểu số ở Việt Nam “cà răng căng tai”, răng cà sát nướu, trái tai thì
xỏ lỗ, rồi nong ra cho lỗ càng ngày càng lớn, lớn chừng nào hay chừng nấy. Người
phụ nữ miền Bắc nước mình ngày xưa có tục nhuộm răng “đen và bóng như hạt na”
(hột mãng cầu ta), phụ nữ để răng trắng coi như không đứng đắn. Ở miền Nam, có
người răng không hư cũng đem bịt vàng, khi cười cả hàm răng vàng rực, mấy đứa
trẻ hát ngạo:
Cười lên đi cho răng vàng sáng chói,
Hát lên đi cho răng vàng le lói…
Bây
giờ để cho răng không hô, người ta niền răng, giống như bịt bạc, một hai năm mới
gỡ niền ra.
Còn
tóc thì người Việt mình ngày xưa, nam cũng như nữ, đều để tóc dài bới “xi
nhông”.
Chị kia bới tóc đuôi gà,
Nắm đuôi chị lại hỏi nhà chị đâu ?
-Nhà
tôi ở dưới đám dâu,
Ở trên đám đậu, đầu cầu ngó qua.
Chị
nầy khôn quá, trả lời như vậy thì ai mà tìm ra được nhà của chị ?
Chị kia bới tóc kiểng tiên,
Ghe bầu đi cưới một thiên cá mòi.
Chẳng tin giở hộp ra coi,
Rau răm ở dưới cá mòi ở trên.
Ai
tóc ngắn phải chấp thêm tóc mượn để bới.
Phụ
nữ còn giắt cây lược, cài cây trâm
trên tóc, nên người ta nói trâm cài lược giắt.
Phụ
nữ trẻ để tóc dài, dùng kẹp kẹp lại thành lọn dài sau lưng, có người không kẹp
mà thả cho phủ vai làm mái tóc thề.
Tóc em dài em cài hoa lý,
Miệng em cười để ý anh thương.
Ai
cũng cẩn trọng giữ gìn tóc cũng như thân thể vì đó là của cha mẹ tạo ra.
Thân thể phác phu thọ chi phụ mẫu , bất cảm hủy thương…
Thân thể tóc da thọ
nhận của cha mẹ, không dám làm cho thương tổn.
Dần
dần chạy theo thời đại hoặc vì tiện dụng, phụ nữ cắt ngắn tóc theo kiểu “bom bê”
hoặc uốn lọn lớn, lọn nhỏ.
Anh vẫn nhớ em ngồi đây, tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn em vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa
(Nguyên Sa-Áo lụa Hà Đông)
Đàn
ông con trai thì hớt chải “ma-nin”, hớt “cua” (phiên âm tiếng Pháp, có nghĩa là
ngắn) hớt ba lát như tân binh ở quân trường, một lát tong-đơ bên phải, một lát
bên trái, một lát ở đỉnh đầu là xong. Có khi hớt thật ngắn, gần sát da đầu, gọi
theo tiếng lóng là hớt ca-rê Phật.
Xưa
kia phụ nữ hay gội đầu bằng nước tro, nước bồ kết, nước bông bưởi, chải tóc bằng
dầu dừa, vừa thơm vừa óng mượt, nam giới thì chải bờ-ri-lăng-tin, láng do, ốp
sát vào đầu, giống như nghệ sĩ vọng cổ nổi tiếng Út Trà Ôn. Bây giờ thì gội bằng
đủ thứ dầu gội, dầu xả, xong rồi thì xấy ép, xịt keo.
Đàn
ông hớt tóc khoảng nửa tiếng đồng hồ, còn phụ nữ làm tóc rất lâu, có khi hết cả
buổi.. Các tiệm uốn-hớt tóc bày ra đủ kiểu tóc thời trang để hấp dẫn khách
hàng.
Thời gian đưa đẩy con
người qua khỏi đỉnh pa-ra-bol cực đại, bắt đầu đi xuống rất nhanh, răng long tóc
bạc như lời chúc tụng trong lễ cưới. Răng rụng thì mất luôn, không mọc lại cái
khác. Do đó phải trồng răng giả. Tóc cũng rụng ngày một nhiều, có người phải đội
tóc giả. Đồ thiệt hư hoại, phải xài đồ giả.
Răng hư, tóc bạc biểu
hiện tuổi già.
Cuộc đời như chiếc lá dâu
Thời gian nào có khác đâu con tằm
Ngày ngày, tháng tháng, năm năm
Như giòng nước chảy, như tằm ăn dâu
Răng long tóc đã bạc màu
Đời người chỉ một canh thâu đã già.
Sanh, lão, bệnh, tử là
con đường tất yếu mà ai cũng phải đi qua. Người viết muốn chúc mọi người khỏe
mạnh, an hưởng tuổi già càng lâu càng tốt và làm được việc gì có ích lợi chung
lúc cuối đời, nên làm mấy câu thơ trên, dừng lại ở chữ “già”, không nói tiếp
đoạn đường còn lại.
Sydney, Tháng 05/2006