Trang Chính    Hình Ảnh    Bút Ký    Truyện Ngắn    Truyện Thật Ngắn    TG & Tác Phẩm    Thơ    Di Tích Lịch Sử và Danh Nhân    Đời Sống: Phong Tục & Khoa Học    Sân Khấu/Nghệ Thuật    Hộp Thư    Nhắn Tin    Tin Tức Thân Hữu    Tin Vui    Phân Ưu    SK và Gia Đình    Lá Lành Đùm Lá Rách    Vui Cười    Ẩm Thực/Gia Chánh    Trang Xuân   


100 ngày

Sống trên đảo Hoàng Sa (đoạn kết)

Dư Mỹ

 

Tản mạn về những chuyện vui buồn trên đảo.

   Đi câu cá bị cá rỉa “chim”

   Ở một nơi thật sự vắng bóng đàn bà nên những ngày đầu tiên trên đảo ,một vài anh em lính thích khỏa thân dạo quanh đảo. Một lần đi câu cá mú bông,lội xuống nước sâu đến ngực,vài người không mặc quần ,mắt đăm đăm nhìn vào miếng mồi đang chờ cá mú trong hang cắn câu không hề để ý đến những gì xảy ra quanh thân mình .Bỗng cảm thấy bị đau nhẹ và và nhột  nơi hạ bộ,nhìn xuống thấy hơn mười con cá mó xanh và rô biển xúm nhau bu lại rỉa “chim” .Đưa tay đuổi chúng đi,rút tay lên chúng lại tiếp tục bu rỉa, cuối cùng đành ngưng câu chạy vào nhà lấy quần mặc vào câu tiếp.

   Những ngày đầu lội biển,hầu hết chúng tôi đi chân không và mặc mỗi chiếc quần đùi thậm chí có người khỏa thân như Adam ,kết quả chân người nào người nấy bị san hô cắt trầy xước rất nhiều .Đôi lúc bị sụp chân vào rặng san hô phải khó khăn lắm mới rút chân lên được ,sau đó chúng tôi đi câu hoặc đi lội biển bắt ốc đều phải mặc quần dài và mang giày bố .

  Câu cá mập bị cá kéo chạy .

  Có một đêm,năm người chúng tôi rủ nhau ra bãi cát gần cầu tàu trải pon-cho  ngủ và luôn tiện  câu cá mập .Sau khi ném mồi ra chỗ nước sâu,chúng tôi nằm nhai ốc gân nướng và kể cho nhau nghe  những lần hành quân ở quê nhà và mơ ước viễn vông trên hải đảo .Đã lâu lắm rồi không thấy được bóng dáng đàn bà nên ước gì có một chiếc ghe trôi giạt vào bờ đảo,trên ghe có được vài người đẹp bị bão đánh chìm tàu bám được trên ghe .Nằm nhìn trời biển ,mơ ước rồi cười và tìm quên vào giấc ngủ .Chờ mãi cá chưa ăn mồi,Thanh-tên người lính-lấy dây cước cột chắc vào người và yên chí nằm ngủ nếu cá ăn mồi sẽ biết được .Trời đã về khuya,lúc này thủy triều đang lên và chúng tôi đang ngủ,bỗng nghe tiếng la hét của Thanh,anh ta bị cá mập ăn mồi kéo anh ta đến gần bờ nước .Chúng tôi  vùng thức dậy cùng nhau kéo cá,có lúc nới cước ,có lúc kéo mạnh .Con cá đã nuốt miếng mồi vào bụng nên không có cách nào thoát được,và phải mất hơn nửa giờ chúng tôi mới kéo được con cá mập vào bờ cát .

   Báo động có ghe lạ vào đảo .

   Trời chạng vạng tối .Vài người lính đi dạo quanh đảo,bất chợt phát hiện ra có một chiếc ghe từ ngoài xa mí sóng đang từ từ trôi vào trước bãi Miếu Bà .Lệnh báo động được ban ra,mọi người  chúng tôi vội. vàng mang súng đạn cá nhân chạy đến bố trí dọc theo bờ đảo nơi Miếu Bà .Nước biển đang lớn,trong bóng tối lờ mờ chúng  tôi nhìn thấy chiếc ghe được sóng đưa đến gần bờ cát đảo .Chúng tôi yên lặng quan sát và chờ đợi .Năm phút trôi qua,tôi kẹp khẩu các-bin đã lên đạn cùng hai người lính nữa tiến lại gần chiếc ghe,thì ra đây là một chiếc ghe đánh cá đã bị bão đánh bung cả gỗ nơi sàn ghe .Trên ghe không có bất cứ một thứ gì ngoại trừ cây chèo lái được cột chắc vào ghe .Chúng tôi cùng nhau kéo chiếc ghe lên bờ cát và thu quân trở vào nhà trong tiếng cười nói huyên thuyên .

   Hiện tượng huyền bí ở Miếu Bà .

   Có một chuyên xảy ra trên đảo mà cho đến bây giỡ đã bốn mươi sáu năm trôi qua,mỗi lần nhắc lại tôi vẫn không sao hiểu được .Trong một đêm trăng,tôi và sáu người lính rủ nhau ra cầu tàu câu cá .Thủy triều đang lên,những đợt sóng vỗ vào chân cầu tàu tung tóe những bọt sóng lóng lánh dưới ánh trăng .Chúng tôi ngồi tán gẩu những chuyện ở quê nhà bỗng thấy một khối sáng đỏ như quả cầu lửa là đà trên mặt biển từ đảo Cam Tuyền  đi đến Miếu Bà rồi tắt lịm .Ngày đầu tiên đặt chân lên đảo đã được các anh em lính đợt trước dặn dò nên khi thấy hiện tượng đó ,mọi người chúng tôi chỉ nhìn trong yên lặng .

   Có lẽ vì đã từng chứng kiến được hiện tượng huyền bí này nên những anh em lính từ các đợt thay quân Hoàng Sa trước đã truyền miệng lại cho nhau mua sắm đầy đủ nhang đèn áo giấy vàng mã mang ra cúng bái Miếu Bà .Riêng bản thân tôi là đảo trưởng nên đã thường xuyên đến Miếu Bà cúng vái trong những ngày rằm và mồng một hàng tháng để cầu xin được bình an sức khỏe cho mọi người trên đảo .

   Có phải nhờ vậy mà 13 người trong toán chúng tôi từ ngày đặt chân lên đảo Hoàng Sa đến ngày trở về lại đất liền,không có một ai bị bệnh tật thương tích gì cả ?

   Tìm thấy hài cốt khi đào tìm trứng vít .

   Một buổi sáng ,hai người lính đi xăm tìm trứng vít trên cát gần những bụi cây ráy biển .Khi họ đâm sâu cây thông nòng súng Garant M1 xuống cát đã đụng phải một vật gì cứng,họ moi cát lên thì lộ ra một chiếc đầu lâu trắng hếu .Họ chạy về báo cáo lại sự việc vừa tìm thấy .Tôi ,trung sĩ Huynh cùng mọi người đổ xô chạy ra nơi đó,chúng tôi moi từ từ cát lên và lộ nguyên ra một bộ xương của một người đàn ông,bên cạnh có một đống áo quần đã mục nát .Tôi bảo anh  em lính tìm những tấm ván ép củ ghép lại thành một cái hòm nhỏ,nhặt tất cả xương cốt bỏ vào và mang đến an tang lại sau Miếu Bà .Vun một mộ cát,thắp một nén nhang và cắm một tấm bia bằng gỗ đề Vô Danh Mộ tìm được vào tháng tám năm 1967 ,chúng tôi hy vọng linh hồn người quá cố mà chúng tôi chưa hề biết đến được siêu thoát nơi cõi vĩnh hằng .Mọi sự việc tôi có báo cáo về Quân Đoàn nhưng không thấy công điện trả lời .

   Những ngày biển động .

   Bình thường những ngày nắng ráo ,trời yên biển lặng nhìn những bãi nước xung quanh đảo, chúng tôi thấy rõ được nhiều loại cá đủ màu sắc tung tăng bơi lội trên những rặng san hô xen lẫn với đàn cá mó xanh và cá rô biển,nhưng khi biển động hoặc có gió bão thổi về hướng Hoàng Sa,quanh bãi nước đảo không còn  nhìn thấy bất cứ một con cá nào kể cả những con cá thòi lòi biển hàng ngày thường trườn mình lên nằm  trên mặt đá .Những ngày này đối với chúng tôi thật buồn chán , có đi dạo biển thì cũng chỉ nhìn thấy được những cơn sóng lớn vỗ ầm ầm từ mí sóng nối tiếp vào bờ .

   Hầu hết chúng tôi đều ở nhà,vài người đem ốc nhảy ra mài nhẩn,một số giải trí bằng cách chơi bài ăn ốc gân khô .Khốn khổ nhất cho chúng tôi là bị những cơn gió mạnh thổi mưa vào nhà,chúng tôi phải xử dụng pon-cho để che chắn cho khỏi ướt vì căn nhà hoàn toàn trống trải không còn một cánh cửa nào .Thức ăn của chúng tôi trong những ngày mưa bão hoặc biển động là cá khô câu được hay thịnh soạn hơn là những lon thịt hộp mang ra từ đất liền .

   Riêng tại đảo Drummond,căn nhà tôn xây dựng trên đảo để cho anh em trú ngụ cũng bị bão đánh trốc cả mái , những tấm tôn lợp bay tứ tung ra rừng cây ráy biển .Mọi người trên đảo phải phủ pon-cho ẩn nấp trong những hốc đá chờ bão tan họ mới cùng nhau đi tìm nhặt những tấm tôn mang về tu sửa lại nhà .Cho nên đối với những người lính giữ đảo như chúng tôi,những ngày trời yên biển lặng nắng ráo là những ngày viên mãn nhất .

   Kêu cứu từ đảo Duncan .

   Sống ở đất liền,cho dù ngày đêm đối diện với súng đạn chiến tranh,chạm trán với quân  thù,chúng tôi không hề nao núng lo sợ .Ngược lại làm một người lính giữ đảo Hoàng Sa,một nơi cách Đà Nẵng 300 km,phương tiện di chuyển khó khăn,thuốc men thực phẩm thiếu thốn,dù là một nơi bình yên sống an nhàn tự tại với trời nước bao la,chúng tôi vẫn nơm nớp lo âu cho bản thân mình nếu chẳng may gặp phải bệnh hoạn hay thương tật .

   Mang chung một trách nhiệm giữ đảo,tôi vẫn thường hẹn giờ mở máy liên lạc với hai đảo Drummond và Duncan .Phương tiện liên lạc của chúng tôi lúc bấy giờ là máy PRC-10 của đơn vị tác chiến,nhờ sống ở biển không bị một chướng ngại  gì cản trở nên chúng tôi liên lạc nhau rất rỏ .Một người lính trên đảo Duncan lội biển đã bị con đẽn biển cắn vào chân (đẽn biển là một loại giống như con rắn ở đất liền,có nọc cực độc,trên mình có nhiều khoan màu đen ,vàng bơi lặn dưới nước và sống trong những hang bông đá .)Anh ta bị phù chân và lên cơn sốt cao độ vì nọc độc chạy lan cả toàn thân .Mặc dù mỗi đảo đều có y tá ,nhưng với số thuốc men nghèo nàn mang theo chỉ có vài thứ trị cảm cúm,sát trùng,bông băng ,thử hỏi làm sao cứu được một sinh mạng đang trong cơn nguy kịch .

   Tôi đã điện liên tiếp hai công điện về Tiểu Khu qua phương tiện truyền tin Quân Đoàn I xin tàu để chở bệnh binh về đất liền cấp cứu .Đến công điện khẩn cấp  thứ ba thì được Tiểu khu trả lời không có phương tiện ra đảo Hoàng Sa,nếu đương sự chẳng may bị chết,an táng đương sự ngay trên đảo .Đọc nội dung công điện trả lời tôi cảm thấy bàng hoàng cả người và nghĩ đến thân phận những người lính giữ đảo như chúng tôi chẳng khác gì bị đem con bỏ chợ .

   Tôi gọi máy báo với Trung sĩ Khuyến-tên người đảo trưởng Duncan- khuyên anh em cầu nguyện Ơn Trên phù hộ giùm cho người lính bị đẽn biển cắn sớm tai qua nạn khỏi .Và .Thật ngạc nhiên sau hơn mười ngày bị sốt cao độ và sưng phù toàn thân anh ta đã dần dần hồi phục nhưng không đi được .Sau hơn ba tháng ở đảo,ngày thay quân anh em lính phải khiên anh ta lên tàu về lại đất liền .

Chuyện kể từ bác Phong .

   Trong một lần sang đài khí tượng ngồi chơi,tôi đã được bác Phong kể cho nghe câu chuyện về một người khách lạ không mời mà đến với đảo Hoàng Sa .Bác kể,có một chiếc tàu lớn thả neo ngoài mí sóng đối diện với cầu tàu,những người trên tàu hạ xuống một chiếc ghe máy nhỏ và chạy vào đảo .Trên ghe có ba người,chở theo nhiều bánh kẹo,thuốc lá và những thùng nhựa  để xin nước ngọt .Họ là những người Tàu,có một người biết nói tiếng Việt,họ cho biết tàu của họ khởi hành từ Đài Loan đi đến Mã Lai,đi được nửa đường có một ngừơi bị bệnh không thể đi tiếp được và trên tàu đã hết nước ngọt .Họ biếu cho đảo trưởng và anh em lính trên đảo kẹo bánh và thuốc lá,xin vài thùng nước ngọt và gửi lại trên đảo người bị bệnh .Họ nói sau một tuần họ sẽ quay trở lại để đón người bị bệnh về Đài Loan .Người bị bệnh không biết tiếng Việt trùm  khăn quanh đầu và mặt nhìn vóc dáng có vẻ đau yếu rũ rượi .Sau khi được đảo trưởng đồng ý,họ xin mấy thùng nước ngọt bên hầm nhà khí tượng và nhổ neo tiếp tục ra khơi .Người Tàu bị bệnh mang nhiều lương khô và sống chung nhà với anh em lính Sau ba ngày ,hắn ta bình phục và lân la cùng với anh em lính đi lòng vòng quanh đảo,hắn quan sát mọi thứ kể cả những sinh hoạt hàng ngày trên đảo như một tên đi dò thám .

   Đúng hẹn,sau một tuần chiếc tàu  đó đã trở lại thả neo và vào đảo để chở người Tàu bị bệnh,cũng không quên cám ơn và biếu cho anh em lính trên đảo thuốc lá cùng bánh kẹo .

   Ở ngoài khơi đảo Hoàng Sa,chúng tôi nhìn thấy được nhiều tàu ngoại quốc qua lại nhưng không thể biết được tàu của nước nào vì đó là hải phận quốc tế .Chiếc tàu vào đảo gửi người  bị bệnh nói là đi từ Đài Loan nhưng làm sao để biết được là tàu của Đài Loan hay của Trung Cọng

   Qua câu chuyện bác Phong kể,bây giờ Hoàng Sa đã mất vào tay Trung Cọng,tôi mới nghiệm ra rằng:chiêu thức gửi người lên đảo chỉ là giả vờ để do thám tình hình bố trí phòng thủ trên  đảo .Một con tàu lớn như vậy không thể nào thiếu nước ngọt và dù có người bị bệnh thì vẫn có thể nằm điều trị trên tàu .Tựu trung lại đã là Tàu thì dù là Tàu Đài Loan  hay Tàu Trung Cọng thì vẫn là Tàu với bản chất bành trướng xâm lược đã có sẵn trong máu của chúng .Kể từ khi người Tàu bị bệnh được gửi lên trên đảo Hoàng Sa đến bảy năm sau vào ngày 20 tháng một năm 1974 thì Trung Cọng xua tàu đổ bộ cướp đảo Hoàng Sa,biết đâu đó là âm mưu cướp đảo của bọn chúng đã vạch ra từ bảy năm trước .

Ngày lại ngày .Sáng thức dậy chạy quanh đảo,trưa chiều đi câu cá bắt ốc,dạo biển .Có gặp nhau chăng cũng chỉ là mười tám khuôn mặt quen thuộc trên đảo .Cuộc sống của chúng tôi cứ lặp lại như một điệp khúc buồn chán .Vì thế nên vào những ngày cuối gần đến đợt thay quân,mọi người chúng tôi nôn nao mong đợi sớm trở lại đất liền .Nhận được công điện của Tiểu Khu Quảng Nam báo biển bị động,sóng to gió lớn tàu của hải quân sẽ không ra đúng ngày và có thể bị trể .Gạo đã gần cạn,thức ăn cũng đã hết,chỉ còn lại hai con vịt và năm lon nếp để trước khi về lại đất liền  nấu xôi cúng ở Miếu Bà và mang theo lên tàu ăn .Hành trang cũng được gói ghém gọn gàng,ngoài chiếc ba lô và súng đạn cá nhân,ngày trở về đất liền của chúng tôi có thêm được  những bao cát cá khô,ốc khô lỉnh kỉnh .Lo ngại tàu của hải quân sẽ trễ dài ngày nên tôi đã bắt mọi người phải ăn cháo để tiết kiệm gạo vì gạo dự trử trên đảo đã bị mục nát không thể ăn được .Tâm trạng của những người bên đài khí tượng cũng nôn nóng giống như chúng tôi .

   Cho đến một ngày,nhận được công điện của Tiểu Khu báo tàu của hải quân đã rời cảng Tiên Sa và đang trên đường hướng ra hải đảo .Chúng tôi la lớn reo mừng .Khoảng mười giờ sáng chúng tôi leo lên tầng thượng nhìn về hướng đất liền để tìm bóng dáng của con tàu ra đảo .Và cuối cùng con tàu đã đến,vẫn là chiếc quân vận hạm Đống Đa đã chở chúng tôi từ hơn ba tháng trước .Điệp khúc ngày nào nay được lặp lại .Những người lính vội vã chuyển hành lý ra cầu tàu để chuẩn bị lên tàu lớn .Tôi ký biên bản bàn giao với người đảo trưởng mới đến,chỉ cho anh ta vài kinh nghiệm  có được và vài vị trí của bãi đảo rồi ra đi chuyến cuối cùng với hai người bên đài khí tượng ra tàu lớn .

   Vẫn những cái vẫy tay,vẫn là hồi còi tàu kéo dài vang động cả một vùng biển đảo để chào từ giã những người lính đến thay thế cho chúng tôi giữ đảo .Tôi đâu có ngờ đối với tôi là lần vẫy tay cuối cùng để vĩnh biệt Hoàng Sa !

   Con tàu tiếp tục chạy đến thay quân cho hai đảo Drummond và Duncan .Những người lính ngày nào của trung đội Hoàng Sa do tôi qui tụ hôm nay mới gặp lại .Vui mừng khôn tả .Người lính bị đẽn biển cắn ngày nào được anh em khiên hộ lên tàu và thêm hai người nữa phải dìu đi vì bị phù thủng .Như vậy là sau hơn ba tháng,đúng 100 ngày,anh em lính chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ trấn giữ Hòang Sa và bây giờ đang trở lại đất liền .Con tàu rời đảo cuối cùng ở Hoàng Sa khoảng 3 giờ chiều và dự trù sẽ đến cảng Tiên Sa vào 11 giờ sáng hôm sau .

  Khác với ngày đi,ngày trở về đất liền ngồi trên boong tàu chúng tôi cười nói xôn xao ,kể lại cho nhau nghe những ngày ở đảo .Tâm trạng nôn nóng mong sớm gặp lại người yêu,gặp lại vợ con  bạn bè hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi người .Và .Đúng như dự tính,11 giờ sáng tàu đã đến cảng Tiên Sa sau một đêm dài lênh đênh cùng sóng nước .Hai chiếc xe GMC của Tiểu  Khu Quảng Nam đã ra chờ sẵn chở chúng tôi về  Hội An .

   Ở đảo hơn ba tháng không hớt tóc nên người nào người nấy tóc dài đến tận vai,đen đúa giống như người ở rừng lâu năm xuống phố .Chúng tôi được nhận những tháng lương chưa lảnh khi ở  Hoàng Sa và mỗi người được cấp năm ngày phép về thăm gia đình trước khi nhận sứ vụ lệnh ra đơn vị .Điều kiện trước khi nhận giấy phép ,đầu tóc phải gọn gàng sạch sẽ vì vậy nên những tiệm hớt tóc cạnh Tiểu Khu đầy những người lính từ Hoàng Sa về ngồi đợi đến phiên mình hớt tóc .

   Tôi chào từ giã anh em và hẹn sẽ có dịp gặp lại nhau trong những lần hành quân lùng địch ở quê nhà .

   Hồi tưởng lại những tháng ngày sống trên đảo Hoàng Sa –đối với tôi đến nay đã 46 năm trôi qua,46 năm gần nửa đời người,46 năm trãi qua với bao thăng trầm vinh nhục,46 năm là một chuỗi thời gian dài để quên ,nhưng làm sao quên được khi thời buổi hiện tại trước âm mưu bành trướng xâm lược quê hương ,biển đảo của Trung Cọng, biết bao nhiêu người Việt Nam yêu nước tay trong tay hô vang hai tiếng Hoàng Sa –Việt Nam .

   Hoàng Sa –phần đất quê hương lâu đời của Ông cha ta để lại,vùng biển đảo yêu dấu của ngư dân Quảng Nam – Đà Nẵng và của ngư dân các tỉnh lân cận không thể mãi mãi thuộc về quân cướp đảo Trung Cọng .Với tinh thần bất khuất,khí phách hiên ngang hào hùng đã từng đánh bại quân ngoại xâm phương bắc,mỗi người Việt Nam chúng ta hãy nguyện làm con sóng nhỏ âm ĩ quanh đảo Hoàng Sa –triệu triệu con sóng nhỏ kết hợp nhau lại sẽ tạo thành một trận sóng thần trổi dậy quét sạch và chôn vùi quân cướp đảo Trung Cọng xuống tận đáy biển đông để Hoàng Sa trở về lại với phần đất quê hương .

   Và để kết thúc những trang hồi ký viết về những ngày sống trên đảo Hoàng Sa,tôi xin kính cẩn nghiêng mình mượn hai câu thơ của cụ Nguyễn Du và xin được phép đổi lại hai chữ “tình quê” bằng hai chữ Hoàng Sa .

      Hoàng Sa góp nhặt dông dài

Mua vui cũng  được một vài trống canh.

 

Dư Mỹ

Boston – Mùa hoa tuyết 2013