ĂN TRÊN NGỒI TRƯỚC
Khiêm
Cung
Tôi có một người bạn, quen nhau từ trong quân
ngũ. Anh có cơ hội vượt biên, sống ở nước ngoài trước tôi gần mười năm, làm thư
ký bưu điện. Tha hương mà gặp lại, vui lắm.
Có lần anh đến nhà tôi ăn thịt nướng (barbecue)
ở sân sau và trò chuyện với bạn bè. Anh cho biết:
-Khi nghỉ hưu tôi sẽ về Việt Nam sống. Gởi tiền
hưu trí vào ngân hàng ở đây để lấy lời, đủ sống thoải mái ở quê
nhà.
Kế hoạch của anh nghe cũng hấp dẫn
lắm.
Anh lại nói tiếp:
-Tôi cũng cho mấy đứa nhỏ của tôi về sống ở
Việt Nam luôn. Với sức học của chúng nó bên nầy, về bển cũng “ăn trên, ngồi
trước”.
Để tránh làm mích lòng bạn bè, tôi không bày tỏ
quan điểm của mình về câu nói trên, nhưng tôi liền nhớ đến truyện “Lều chõng đi
thi” của Ngô Tất Tố, mô tả cái vất vả của lối học từ chương, nỗi nhọc nhằn, may
rủi của người cử tử đi thi, sự vinh hiển của người đậu trạng nguyên cũng như gia
đình và địa phương của người đó.
Mục đích tối hậu của người đi học là để thi đậu
làm quan, vinh hiển, bái tổ vinh qui, võng anh đi trước, võng nàng theo sau và
rồi làm phụ mẫu chi dân, tức là làm cha mẹ của dân.
Tệ nạn tham ô ở nước nào cũng có, không riêng
gì Việt Nam. Nhưng có lẽ trong chế độ cũ cũng như trong chế độ hiện giờ, Việt
Nam là một trong những nước có mức độ tham ô đứng đầu thế giới. Tệ nạn nầy có
thể phần lớn do quan niệm học để làm quan chức, ngồi trên đầu trên cổ dân, lợi
dụng chỗ dân trí kém cỏi, không rành luật lệ để bắt chẹt, đòi hối
lộ.
Bậc ông bà cha mẹ cũng mong cho con cháu được
phước, làm quan, có bổng lộc, có quyền uy để ăn của đút lót, quan niệm đó vẫn
còn trong đầu mọi người thì biết bao giờ nước mình mới hết tham ô
?
Đừng oán trách ai không bài trừ tham ô, nó là
một chứng bịnh nan y, không thể trị dứt ở cái ngọn. Quan niệm cổ lỗ ăn trên ngồi
trước đã thâm căn cố đế ở trong đầu mọi người mới là nguyên nhân cần phải gột
rửa để giảm dần tệ nạn tham ô.